"Bé thỏ à, để bà ngoại thương yêu một chút đi náo"

Người sói hung mãnh bổ nhào về phía Bạch Tiểu Mật, tuy nó là người sói giống đực nhưng hiển nhiên nó đã rất thích ứng với nhân vật bà ngoại của mình.

Bạch Tiểu Mật đột nhiên tung một cú đá về phía người sói, khả năng mạnh nhất của cô chính là nhảy bật lên, đó có thể coi là thiên phú của loài thỏ.

Ôn Văn từng nghĩ tới, chân của Lâm Lộ có thể đá như vậy, năng lực của cô ta nhất định có liên quan tới thỏ.

Thế nhưng một đá của Bạch Tiểu Mật chỉ có thể làm người sói lui về sau hai bước, cơ thể của nó không thèm đếm xỉa tới loại đạp đá lung tung này.

Ngoại trừ răng độc, toàn bộ năng lực chiến đấu của người sói tới từ cơ thể chắc khỏe của mình, không quản là sức chịu đòn hay là năng lực tấn công, trong số quái vật ngang cấp thì người sói xếp hàng đầu.

Thấy tấn công không có hiệu quả, Bạch Tiểu Mật lộ ra vẻ mặt tuyệt vọng, khi nãy vì muốn thoát khỏi lần tấn công đầu tiên của người nói, cô đã lui tới cửa phòng phía sau, cũng có nghĩa là bị người sói chặn lại ở nơi này, căn bản không có cách nào dựa vào tốc độ để chạy trốn.

Ngay lúc sắp bị người sói túm lấy, Bạch Tiểu Mật cũng không nghĩ ngợi nhiều, trực tiếp trốn vào phòng, đóng cửa lại.

Vốn Bạch Tiểu Mật chỉ muốn nhờ vào nó để ngăn chặn người sói một chút mà thôi, thật không ngờ người sói này thật sự bị cánh cửa này chặn lại.

Nhìn dáng vẻ tức giận của nó thì không giống e ngại thứ trong nhà, chỉ đơn thuần là không muốn dựa vào sức mạnh khổng lồ để phá hư căn nhà này mà thôi.

Toàn bộ kiến trúc trong trấn đều là tài sản của vương thất, nếu nó tùy tiện phá hỏng thì sẽ phải chịu trách phạt khủng khiếp của cô bé quàng khăn đỏ.

Nhưng buông tha con thỏ này là không thể nào, nó liền nhoài người tới, dữ tợn nói: "Bé thỏ à, ngoan ngoãn mở cửa ra nào, mau mở cửa ra để bà ngoại vào nào!"

Bạch Tiểu Mật liếc mắt với tên người sói này, cô cũng không phải kẻ ngốc, mới không mở ra đâu.

"Không mở, không mở, ta sẽ không mở, tên xấu xa như mày sẽ không vào được đâu!"

Thấy mình tạm thời được an toàn, Bạch Tiểu Mật thông qua xiềng xích cầu viện Ôn Văn, tuy người sói kia trông có vẻ đã bị cánh cửa này chặn lại nhưng chỉ cần nó muốn thì có thể xông vào túm lấy Bạch Tiểu Mật bất cứ lúc nào.

Nhưng Ôn Văn không trả lời lời cầu viện của Bạch Tiểu Mật, lúc này Ôn Văn đang do dự.

Hiện giờ anh có hai lựa chọn, thứ nhất là dựa vào xiềng xích liên kết với Bạch Tiểu Mật, trực tiếp tiến vào thị trấn Cổ Tích, thoải mái giết chết người sói.

Ôn Văn có khả năng thông qua xiềng xích giáng xuống bên cạnh quái vật bị mình điều khiển, đây là năng lực mới sau khi Ôn Văn giành lại được phần trạm thu nhận từ Ôn Lệ.

Có điều như vậy thì coi như Ôn Văn đã tiến vào thị trấn Cổ Tích, trong tình huống vẫn chưa tra rõ nội tình nơi này, cứ vậy tiến vào thì quá lỗ mãng, ít nhất cũng phải nắm chặt được đường chạy trốn mới có thể đi vào.

Lựa chọn thứ hai chính là thu hồi Bạch Tiểu Mật vào trong trạm thu nhận, sau đó để cô ta một lần nữa tiến vào thăm dò, như vậy mặc dù sẽ lãng phí một chút thời gian nhưng lại là lựa chọn tốt nhất.

Mắt thấy người sói ở bên ngoài đã ngày càng không chịu đựng nổi, chuẩn bị bạo lực phá hỏng căn phòng này, Ôn Văn đột nhiên từ tầm mắt Bạch Tiểu Mật nhìn thấy một bóng người quen thuộc.

Mà nhìn động tác của người này, Ôn Văn mỉm cười, thông qua xiềng xích nói với Bạch Tiểu Mật.

"Nghĩ cách chống đỡ thêm một chút, một chút thì tốt rồi."

Sau khi nói xong, Ôn Văn trực tiếp dịch chuyển tức thời tới phòng giam số ba ở khu Tai Họa, cũng chính là phòng giam của thực hủ yêu.

Thực hủ yêu vẫn ngơ ngác đứng đó, mà Ôn Văn cũng không hỏi ý nó, trực tiếp trồng xiềng xích vào trong cơ thể thực hủ yêu.

Tuy thực hủ yêu không phản kháng nhưng trồng vào cũng cần một khoảng thời gian nhất định, nếu trong khoảng thời gian này Bạch Tiểu Mật chịu không nổi thì Ôn Văn sẽ lập tức tức kéo Bạch Tiểu Mật vào trạm thu nhận.

Tuy thực lực của Bạch Tiểu Mật không mạnh nhưng dù sao cũng là đồ của Ôn Văn, không thể nào tổn hại trong tay một con sói thô lỗ được.

...

Sau khi tỉnh lại lần nữa, Lý Đại Trang phát hiện mình vẫn còn nằm trong căn nhà kia, cậu đấm mạnh một cú vào đầu mình, nhìn xác côn trùng ở khắp nơi thì Lý Đại Trang biết tất cả không phải là mơ, là sự thật.

Ở quanh người mình có một đống xác trùng, mà cái xác bị đâm thủng ngực đã biến mất, xem ra trong lúc Lý Đại Trang ngất đi thì đám côn trùng đã gặm sạch cái xác kia rồi.

Có điều, vì sao cậu lại không bị tổn hại chút nào?

Nhưng Lý Đại Trang nhớ rõ, trước khi hôn mê, cậu bị một con quái vật khủng bố nhằm chằm chằm, vì sao hiện giờ cậu lại bình yên vô sự chứ?

Lúc đang nghĩ ngợi về con quái vật kia, Lý Đại Trang hoảng sợ phát hiện sau lưng mình hình như có thứ gì đó rơi ra, tiếp đó con quái vật màu nõn chuối từ trên vai cậu vòng qua, xuất hiện ở trước mặt.

"Xin chào chủ nhân, lần đầu gặp mặt... tôi là thủ vệ xui xẻo của ngài."

Quái vật kia ấp a ấp úng nói, cơ thể màu nõn chuối kia làm người ta nhìn lâu liền có cảm giác buồn nôn.

"Thủ vệ xui xẻo của tao... mày còn gọi tao là chủ nhân, này là chuyện gì?" Lý Đại Trang có chút ngơ ngác, không rõ là có chuyện gì.

Thủ vệ xui xẻo nói tiếp: "Tôi là... sức mạnh của ngài... ngài có thể ra lệnh cho tôi... chiến đấu!"

Trải qua một phen trao đổi khó khăn, Lý Đại Trang mới hiểu được thủ vệ xui xẻo này rốt cuộc là chuyện gì.

Giống với ảo tưởng trước đó của Lý Đại Trang, cậu đã thật sự thức tỉnh siêu năng lực, chỉ là siêu năng lực này không giống với tưởng tượng của cậu.

Siêu năng lực này giống như một binh sĩ nghe theo lệnh của cậu, lúc cậu không ra lệnh thì nó sẽ tự bảo vệ cậu, mà lúc ra lệnh thì thủ vệ xui xẻo sẽ chấp thành nghiêm túc mệnh lệnh.

Thủ vệ xui xẻo, hoặc nên nói là năng lực của Lý Đại Trang sẽ điều khiển vận rủi của mình tấn công kẻ địch, làm hắn bị lây nhiễm vận rủi khó có thể loại trừ, tuy năng lực chiến đấu chính diện không mạnh nhưng có thể phát ra tác dụng rất lớn.

Mà cùng lúc với khi chuyển dời vận rủi cho người khác, vận may của Lý Đại Trang cũng sẽ trở nên tốt hơn.

Sau khi trở thành người siêu năng, Lý Đại Trang cũng nhớ lại những ký ức từng bị thiết bị điều chỉnh ký ức xóa bỏ trước kia.

Bắt đầu từ khi sinh ra, vận may của Lý Đại Trang đã rất không tốt, thường xuyên gặp phải các chuyện kinh khủng, nhưng cuối cùng thì tất cả đều chuyển nguy thành an.

Mà phần kinh khủng nhất trong số ký ức đó đều đã bị Hiệp Hội Thợ Săn dùng thiết bị điều chỉnh ký ức xóa đi, vì thế trước đó Lý Đại Trang mới sống bình thường như vậy.

Bởi vì vẫn chưa thức tỉnh nên may mắn và xui xẻo đều dồn hết vào người Lý Đại Trang, vì thế mới gặp phải những chuyện kỳ quái như vậy.

Mà sau khi thức tỉnh, phần xui xẻo bị tách ra, xuất hiện thủ vệ xui xẻo, bắt đầu từ giờ thì Lý Đại Trang mới có thể may mắn một chút.

Sau khi hiểu được năng lực của mình, Lý Đại Trang khổ sở nhìn quần áo trên người mình, thứ này vừa xấu lại cồng kềnh, cậu thật sự không muốn mặc.

Nhưng bây giờ Lý Đại Trang chỉ có mỗi lớp quần áo hóa trang này mà thôi, bên dưới chẳng có gì cả, vì thế chỉ có thể chịu như vậy.

Sau khi khôi phục ký ức, Lý Đại Trang tự nhiên cũng nhớ tới Tiêu Tân Lôi đã cố gắng cảnh báo mình nhưng cuối cùng đã bị bắt giữ, với cả Đào Văn cùng mình tới thị trấn Cổ Tích này.

"Những nguy hiểm mà Đào Văn gặp trước đó đều là vì bị mình liên lụy, vì thế lần này mình nhất định phải cứu cậu ấy ra ngoài!"

0.18307 sec| 2405.609 kb